Ai nhìn họ, biết đến họ đều với sự ngưỡng mộ sao tình yêu đầu lại lâu bền đến thế.
Anh và cô gặp nhau rồi yêu nhau từ năm cuối ở trường trung học. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã thích ánh mắt ngây thơ và tinh nghịch của cô.
Anh là một chàng trai có tính hài hước và dễ gần chính vì vậy anh và cô đã nhanh chóng trở thành bạn thân rồi họ yêu nhau từ lúc nào không biất nữa. Nhưng có lẽ dấu ấn cho họ là cuối mùa thu năm thứ 2 trường trung học, anh đã nói anh yêu cô thật nhiều. Cô không nói gì, chỉ gật đầu chắc có lẽ do cô ngại ngùng…
Cô – một cô gái có đôi mắt to tròn tỏa sáng như ánh mùa thu. Nhìn cô người khác có thể nhận thấy sự thông minh, khéo léo trong xã giao và đặc biệt có một chút gì đó mạnh mẽ mà nhiều bạn trai phải ao ước. Cô có những mơ ước từ nhỏ và cô đang dần hoàn thành nó, chỉ có một điều không nằm trong dự định của cô đó là cô đã yêu anh. Tình yêu đến thật nhanh làm cho con người ta không nhận ra mình đang yêu và cô cũng vậy, chỉ biết rằng khi xa anh, khi lâu lâu không thấy giọng nói anh cô lai thấy buồn buồn nhớ nhớ…
Tình yêu của họ cứ thế lớn dần trong trường trung học, anh rất chiều cô và cô cũng biết điều đó. Chính vì vậy họ chẳng bao giờ xảy ra chuyện cãi vã to tát cả.
Sắp hết cuối trung học, anh chọn cho mình một trường đại học kĩ thuật ở Hà Nội để thi vào.Còn Cô thì thi một trường kinh tế ở khu vực miền Trung. Ngôi trường đó ở tận trong Đà Nẵng. Anh buồn ra mặt nhưng vẫn thói quen chiều chuộng nên anh giữ lại tấm trạng và chúc cô thi tốt. Còn cô vẫn vẻ mạnh mẽ và tươi cười “Thế nhé, anh ở miền bắc em ở miền trung… thử xem ai giữ được tình yêu nhé”.
Trước ngày nhập học, anh nói anh sẽ đợi, anh yêu cô thật nhiều… Cô chỉ khẽ gật đầu, cô không muốn nói những câu tình cảm cho người khác nghe. Nhưng anh biết cô cũng yêu anh rất nhiều.
Trong suốt thời gian học đại học, họ gọi điện, nhắn tin cho nhau… gặp nhau trong những ngày lễ mà cả hai đều về quê. Rồi một ngày đầu năm thứ tư đại học, anh gặp cô. Anh nói anh sắp phải đi xa, là đi du học bên Úc để hoàn thành mong muốn của cha mẹ. Anh sẽ đi 1 năm, anh dặn dò cô thật nhiều, cô chỉ ôm anh và khóc. Lần đầu tiên trong đời cô khóc vì một người con trai và cũng là lần đầu tiên cô nói với anh ‘em sẽ đợi anh’.
Cô bắt anh hứa, tối nào anh cũng phải hát ru cô ngủ một ngày một bài, một điệu khác nhau. Anh cũng ra một điều kiện với cô, mỗi tối anh gọi cho cô, cô chỉ làm một việc là nhắc máy lên và nghe, không được hỏi, không được bắt anh nói thêm gì ngoài việc hát cho cô nghe. Cô đồng ý.
Vài ngày sau đó, cô nhận được điện thoại của anh, anh nói anh đang ở Úc rồi và anh sẽ thức hiện lời hứa. Tối hôm đó anh hát ru cô bằng bản tình ca mà Quang Dũng vẫn hát. Rồi những ngày sau đó anh cứ ru cô ngủ mỗi tối, và không quên nói một câu anh yêu em khi kết thúc. Ở đầu dây bên này cô cũng giữ lời hứa với anh sẽ không hỏi han gì khi anh gọi điện thoại…
Khoảng 3 tháng sau ngày anh đi, cô nhận luận văn tốt nghiệp, cô muốn về thăm bố mẹ anh. Nhưng khi đến, cô mới biết cách đây 4 tháng cả gia đình anh đã xảy ra chuyện gì đó và họ đã chuyển nhà từ ngày ấy. Cô lo lắng không hiểu sao anh không nói với mình…Tối hôm ấy, cô đã hỏi anh lý do sao có chuyện như vậy mà anh không nói với cô. Anh không trả lời chỉ cúp máy một cái ‘Phụp’…
Cô trở về quê hỏi công an địa phương nơi gia đình anh đã sống ngày trước, họ nói cho cô biết gia đình anh đã chuyển vào Đà Nẵng. Cô ngạc nhiên và lại vui vui. Tối đó cô không hỏi anh gì hết… Cô trở lại Đà Nẵng vào ngày anh về. Cô bước qua cánh cổng, là mẹ anh nhưng sao mẹ gầy đi nhiều thế, ánh mắt nhạt nhòa. Cô bước nhanh vào nhà anh, chiếu thẳng vào mắt cô là tấm ảnh to của anh, xung quanh là khói hương nghi ngút. Cô như chết lặng, cô òa khóc, dường như cô đã hiểu được một chuyện gì đó. Cô lịm đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy, mẹ anh đang ngồi bên…
Thằng Thuận nhà bác chắc sẽ làm cháu buồn lắm. Nó bị ung thư giai đoạn cuối và đã mất cách đây 3 tháng. Nó yêu cháu nhiều lắm, nó đã hát suốt cả tuần để thu âm gần 200 bài hát rồi thuê 1 hãng truyền thông mỗi tối gọi điện cho cháu bằng số điện thoại bên Úc và phát từng bài hát đó.
Bây giờ cô đã hiểu tất cả, anh vì cô mà đã làm moị thứ, động viên cô suốt thời gian ấy. Sẽ khổ đau hơn nếu cô biết chuyện này muộn hơn nữa, nhưng giờ đây cô cảm thấy hối tiếc, buồn sâu lắng. Vì sao cô không dành thời gian cho anh nhiều hơn, vì sao cô phải đi xa để chứng tỏ sự mạnh mẽ cuả mình…Có phải cô có một chút gì bất cần. Ôi mọi thứ đang loạn lên trong đầu cô, nước mắt cô cứ rơi rơi theo từng phút hối hận …
Cô chưa bao giờ nói “Em yêu anh”!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét