Em hỏi anh, hãy chỉ cho em hạnh phúc ở nơi mô? để em đi tìm. Anh bảo, hạnh phúc ở đây nè, ngay trong hiện tại, bây giờ và ở đây.
Em ngơ ngác trả lời, em thấy mình toàn khổ, bây giờ, và trước đây, có lẽ cả ngày mai em cũng sẽ khổ; vậy mà anh bảo hạnh phúc ở đây, em chẳng thấy…
Anh hỏi lại: “Thế trong em đang có gì?”. Em bảo, trong em toàn là những ký ức của quá khứ, mà chỉ toàn là những bóp chát, đau thương.
Rồi, trong em còn có gì nữa? Có cả những nỗi âu lo và sợ hãi. Em sợ mất cái này, cái kia, và em đã bị mất đủ thứ mặc dù em cố nắm giữ thật chặt, như là tình yêu, bạn bè… Em thương họ thế cơ, mà họ cũng bỏ em mà đi.
Và em khóc. Tôi im lặng nhìn em, em đang mỏi mệt và rớt rơi, tâm trạng vô định ấy đã làm em khổ.
Tôi thở, và tĩnh tâm, để có thể chia sẻ với em vài điều. Tôi bảo em nhận diện: “Em đang chạy về quá khứ, thu thập quá nhiều những chất liệu và năng lượng tàn phá. Nó gặm nhấm em mỗi ngày, trong từng sát na, nó không để em yên, cứ như kiến bò. Và em cũng đã để cho tương lai chi phối mình quá nhiều. Em để cho những nỗi lo chiếm lĩnh chính mình, nó làm em mất tự do, và đóng khung em vào lối sống mà lúc nào cũng muộn phiền, lo lắng. Và vì vậy em không còn một chút niềm tin, không một chút sức lực”.
Em ngồi nghe tôi, và có lẽ em đã nhận diện được một chút. Em bảo tôi nói tiếp. Và tôi đã tiếp: “Rồi, có phải vì những nỗi lo sợ ấy mà em cố gắng tìm mọi cách để giữ, để cột chặt những điều em đang có bằng cách quản trị mọi cái bằng hình tướng? Em không dám để người mình thương tự do, vì em sợ họ sẽ bay đi mất. Em không tin là khi họ xa mình họ sẽ vẫn nhớ và lo cho mình nên em cứ thế siết chặt hình hài em vào họ, em không để cho họ một giây phút để thở, không một chút khí trời tự do… Cả em và họ đều mỏi mệt, để rồi đến một ngày, họ quyết định đi thật. Khi đó, em tiếp tục kết tội rằng, rõ ràng họ là kẻ bội phản, và em trở nên ngang tàn… Và em khổ…”.
Sao anh biết? Em hỏi. Tôi bảo, vì anh lắng nghe được tiếng lòng nơi em, và vì anh đã từng “bắt bệnh” rất nhiều người. Họ rất giống em, họ đau khổ vì họ có tình thương, nhưng họ lại chế tác năng lượng yêu thương ấy không đúng. Sự gia giảm trong những “vi chất” ghen, lo lắng, giận hờn, dành dụm quan tâm… là một nghệ thuật đòi hỏi sự tinh tế và cần sự lắng nghe thật sâu sắc.
Hạnh phúc ở ngay hiện tại này em ạ
Em đã quên mất điều đó và tự ý chế biến một “mâm cổ” tình thương mà em cho là ngon nhất, tuyệt vời nhất. Em có biết đâu khẩu vị của người mình thương-yêu? Và đó chính là bi kịch của “người-đầu-bếp” chế tác tình thương, bởi vì không biết khẩu vị người thân thương mà em bày biện quá nhiều thứ không hợp khẩu vị…
Nghe đến đó, em òa khóc, nức nở, em bảo hãy chỉ em con đường đi tìm hạnh phúc? Tôi chia sẻ: Hạnh phúc ở đây nè. Bây giờ em dừng lại đi, em bỏ dần những nỗi buồn quá khứ đi. Những ký ức đầy gai và nước mắt đắng cay em giữ làm chi?
Còn tương lai, đã tới đâu nào? Em đang có gì? Em đang có thân này, thân người lành lặn. Có nó, em có thể làm được nhiều thứ lắm, trân quý thân mình đi, em sẽ thấy giá trị của thân. Thân này dẫu có dơ thì nó cũng là phương tiện để em chế tác những điều mầu nhiệm khác. Hạt giống hạnh phúc ở nơi tâm mình, em tưới tẩm đi, bằng cách thương mình một chút.
Thương mình, em sẽ không cau mày, không bực bội, khó chịu, không nổi cơn thịnh nộ, và em sẽ biết hiến tặng tình thương và sự thứ tha, bao dung với người. Bởi vì sao, em biết không? Vì chỉ có khoan dung, tha thứ, và hiến tặng tình thương một cách vô tư, không đòi hỏi thì em mới thấy nhẹ nhàng, không phân biệt. Đó là khi em biết mình đang có gì, đang ở đâu, nên làm gì để không để những hạt giống tham-sân-si ươm mầm lớn dậy. Hạnh phúc là ở đó đó em.
Em có nghe gì không? Một tiếng chuông tôi vừa điểm, để em nhớ là mình có nhiều giá trị, ngay hiện tại này!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét