Cuộc sống không bao giờ có cái kết như phim, không bao giờ có cái kiểu ông trời sẽ nhận ra sự chân thành của mình và chính vì như thế con người với nhau lại càng không thể. Không còn là chị em để tôi có thể chia sẽ tâm tư trong lòng, không còn là người mà tôi trân trọng và đặt niềm tin tưởng tuyệt đối. Tôi cứ nghĩ nói ra thì người sẽ hiểu , họ đã tự nhiên hiểu rồi, không ngờ chỉ gieo ác cảm về mình cho người, nói hết khó khăn, tâm trạng của mình chỉ tổn nhận được sự thương hại, sự xem thường mà thôi. Vậy mà cứ tưởng là có một nơi để tựa vào… có lẽ tôi quá ngu ngốc khi nghĩ như vậy.
Tôi cảm thấy mình biết nghĩ khi nói những điều nên nói cho đối phương còn những điều không nên nói thì chỉ để mình tôi biết thì sẽ giữ được tình cảm còn lại mà tôi có cho bản thân tôi nhưng tôi đã lầm tôi chỉ giữ cho người khác mà thôi.
Tôi không có niềm tin vào con người cho lắm nhưng tôi tìm thấy trong vô số người ấy người hợp và thân thiết với tôi. Tôi tìm thấy người có thể cho tôi niềm tin, định hướng rõ ràng. Tôi đem bản thân, bạn bè, gia đình, sự nghiệp gửi nơi người. Tôi có bạn thân nhưng khi mọi người hỏi đến bạn tôi không biết gì về bạn. Tôi có bạn thân nhưng nhận ra là sự xem thường.. Tôi tin tưởng người tuyệt đối nhưng rồi người lại biến tôi thành con rối.
Khi tôi viết ra những điều này cũng là lúc khiến tôi đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất. Tôi cũng sợ mất đi những thứ ít ỏi mà tôi có được, tôi sợ buồn, tôi sợ cô đơn, tôi sẽ khóc mất. Cuối cùng niền tin nhỏ nhoi của tôi cũng không còn, niềm vui ít ỏi của tôi cũng không còn, nhưng giờ tôi trách ai đây có trách thì trách bản thân đã quá tồi tệ lại ngu ngốc nên giờ nhận lấy tất cả đau thương. Có điều tôi cảm nhận được nước mắt tôi vẫn còn nhưng nó cũng không thể rơi nữa rồi, phải chăng là thù hận trong tôi giờ quá lớn?
Niềm tin cuối cùng trong tôi hoàn toàn sụp đổ. Sống lặng để không ai tổn thương ai.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét