Trong khu rừng nọ có một con Hổ rất hung dữ. Cả khu rừng ai cũng khiếp sợ nó. Vì thế, Hổ càng hung hăng, kiêu ngạo.
Một hôm, đang đi kiếm mồi trong rừng, bỗng Hổ thấy một “con vật”gì đỏ rực cứ nhảy múa bập bùng. Hổ liền quát to:
– Ngươi là con vật gì? Sao ngươi thấy ta mà không cúi chào hả?
“Con vật lạ” ấy không chịu trả lời, lại còn reo cười thích thú và tiếp tục nhún nhảy. Hổ tức giận quát gầm lên:
– Cả khu rừng này chưa có một ai dám hỗn xược với ta như vậy. Ta phải cho ngươi biết lễ độ.
Lúc này “con vật lạ” mới lên tiếng:
– Nhưng tôi không phải là con vật, tôi là Lửa
Lửa vừa nói, vừa reo cười, nhảy múa. Hổ tức quá liền lao vào Lửa. Ngay lập tức, Hổ thấy bỏng rát ở lưng,ở mặt. Hổ hoảng hốt khi nhận ra rằng Lửa không phải tay vừa. Hổ đành quay đầu bỏ chạy. Lửa chẳng buông tha mà còn đuổi theo Hổ. Hổ la lên: “Nóng quá! Thôi ta thua rồi!” và nhảy ùm xuống dòng nước trước mặt. Nước làm những vết bỏng dịu bớt, nhưng dấu cháy xém trên tấm áo lông vàng thì mãi còn cho đến tận bây giờ.
Hổ còn chưa hoàn hồn thì lại thấy cái gì đó lộp độp đập vàolưng mình. Hổ ngơ ngác nhìn quanh và hỏi với giọng cáu bực:
– Đứa nào dám ném sỏi vào ta đấy?
Tôi không ném sỏi lên người anh, tôi là Mưa
– Mưa là con vật nào sao ta chưa biết mặt?
Mưa đáp:
– Tôi là nước từ trên trời đổ xuống chứ không phải con vật, anh Hổ ngốc nghếch ạ!
Hổ gầm lên:
– Mi hỗn thật, dám chê ta ngốc nghếchsao! Ta sẽ cho ngươi biết tay.
– Tôi chẳng sợ anh đâu! Nếu anh muốn xem ai thắng thì hãy đi với tôi tìm người thứ ba làm trọng tài. Mưa đáp lại, giọng khiêu khích.
Bị chạm tự ái, Hổ không chịu được và đi cùng với Mưa. Chợt nó nghe thấy tiếng sột soạt ở phía xa. Rồi sau đó là tiếng hai người thợ săn nói với nhau;
– Anh nhằm con Hổ cho chính xác để bắn nhé!
Hổ sợ quá vội quay đầu chạy trốn. Trong khi đó, Mưa nói với Hổ:
– Anh sợ họ phải không? Hãy xem tôi đây!
Nói rồi Mưa trút xuống ào ào. Mưa mỗi lúc một to. Hai người thợ săn vội vã gọi nhau:
– Mưa to quá! Chúng ta mau mặc áo mưa và đi về thôi!
Hổ và Mưa cùng nhìn theo hai người thợ săn đang vội vàng chạy để tránh mưa. Mưa nói:
– Anh sợ những ngườithợ săn, mà họ lại sợ tôi. Vậy tôi và anh, ai là người thắng?
Hổ đáp:
– Tôi thua, tôi thua rồi!
Từ đó, Hổ không còn tính kiêu ngạo như trước nữa.
(Sưu tầm)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét