Ngày thơ bé, con chập chững bước đi, con té ngã, đau, nằm khóc, ăn vạ sau đó con lại lọ mọ tự mình đứng dậy. Sau không biết bao nhiều lần như vậy thì cuối cùng con cũng biết đi, sau đó là những lần chạy nhảy và vui chơi cùng chúng bạn. Lớn lên, con bắt đầu những tháng ngày cắp sách tới trường. Con luôn cố gắng học để trở thành một người con ngoan trò giỏi. Nhưng ngày hôm nay con như đang bị đánh mất niềm tin trong suốt mười tám năm. Sự thực thi rớt đại học đáng sợ đến vậy sao!
Con rớt đại học, chính những lúc như vậy nỗi lo lắng lớn nhất trong con là nghe tin các bạn đậu. Chưa bao giờ con ghét những sự so sánh như thời điểm hiện tại. Cha mẹ mặc nhiên so sánh con với những đứa trong làng, nhưng chúng con không giống nhau. Phải chăng đậu đại học là chúng ta đã thành công, cổng trường đại học chỉ là bước đầu tiên để con chạm tay vào được ước mơ nhưng phía trước còn cả một con đường để con bước đi.
Con biết một điều là ngay trong thời điểm hiện tại chính con phải tự cứu lấy bản thân mình thoát ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực nhưng con đang cần nhưng sự quan tâm nhiều hơn từ phía cha mẹ, sự thông cảm và hiểu cho con thay vì là những lời trách cứ. Cho con được phép sai lầm để con trưởng thành.
Vấp ngã thực sự là đáng sợ, nhưng nó chỉ thực sự đáng sợ nếu sau khi con vấp ngã và con không thể nào dùng hết sức mình để tự đứng lên, nhưng con gái cha mẹ đang từng ngày đứng lên tại nơi mình vấp ngã. Chính bản thân con thất vọng về kết quả thi của mình nhưng con tự hứa là con sẽ xác định lại con đường mình sẽ đi, những mục tiêu con sẽ hướng tới thay vì đổ lỗi cho số phận.
Hôm nay con thi rớt, một cú vấp ngã không thể nào quên, nhưng con sẽ vượt qua. Con sẽ trưởng thành hơn sau cú vấp ngã này. Cha mẹ hãy tin tưởng vào con như suốt mười tám năm qua hằng như vậy. Con cũng biết cha mẹ thực sự đang rất lo lắng cho con vì những ngày qua con khá trầm lặng, nhưng con đang thật sự cần những khoảng lặng để bình tâm trước tất cả.
Một năm cho con những diểm dừng, điểm dừng để nhìn lại chặng đường mình sẽ đi qua, rớt đại học không phải là mọi cánh cửa đều khép lại mà chính lúc này con đi tìm những cánh cửa mới hơn. Trong một năm tới con sẽ lên kế hoạch, chuẩn bị tất cả cho những con đường phía trước.
Con đã té ngã không biết bao nhiêu lần để ngày hôm nay con cho đôi chân mình đi tới những vùng đất mới, ngày hôm nay thêm một lần con té ngã, chỉ khác là con đã lớn và con đã hình thành nên những ý thức để tự nhận ra bài học từ những lần vấp ngã như hôm nay. Cho con một lần vấp ngã cha mẹ nhé! Để con biết không hoàn thiện, để con biết còn nhiều bạn giỏi hơn con, để con nhận ra mình cần phải học hỏi nhiều hơn thế nữa!
Cỏ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét